Search results

  1. T

    Chiến thuật của ông phó

    Sau khi bố đã chiến thắng của chế độ gọi là (gia đình trị(*)) người con hưởng xái ngay sự việc vì quá đỗi thông minh. Thực tế chính là sự sai sót của ông bố mà thành ra may mắn cho con thời sau khi biến cố bảy lăm xẩy đến. Dựa theo sự việc chẳng bao nhiêu công cán cho dù đã làm và chút síu...
  2. T

    Chiến Bình

    - Chào anh Chiến, lâu lắm mới được gặp lại anh, Bình vui vẻ bắt tay bạn mình đang ngồi trầm ngâm ở một quán cóc bên đường. - Mừng thấy lại anh. Lâu rồi chúng mình ít có dịp chén thù chén tạc với nhau như ngày xưa, nói chuyện việc đời, phê phán tự do choảng nhau tùy ý. - Nhớ thời kỳ trước...
  3. T

    Chiếm đoạt...

    Sáu năm trước đây nhân kỳ nghỉ hè, tôi cùng với mẹ về thăm ông bà ngoại tôi ở Ban Mê Thuột. Gia đình của ngoại tôi sống ở cây số 5 và gia đình cậu Ba tôi ở cách đó chừng 2 cây số. Vùng này có nhiều đồn điền cafe và cao su do người Pháp trồng từ mấy chục năm trước. Nhiều người sống ở vùng này...
  4. T

    Chiếc xe goòng

    Công trình đặt đường sắt giản tiện nối Odawara (1) với Atami (2) được bắt đầu khi Ryohei lên tám. Ngày nào Ryohei cũng ra ngoài bìa làng xem cảnh đặt đường - nói là đặt đường nhưng đó chỉ là việc chở đất bằng xe goòng - thế mà Ryohei lại thấy hay, hôm nào cũng đi. Hai người phu đứng ở phía...
  5. T

    Chiếc xe của tình yêu

    Đó chỉ là một chiếc Honda dame cà tàng mà cha mẹ đã mua tặng tôi để làm phần thưởng cho ngày tốt nghiệp đại học. Em mừng lắm, dù vẫn luôn miệng nhắc lại kỷ niệm của những ngày đi học bằng xe đạp, với quãng đường đầy gió bụi nắng mưa . Rời trường đại học, chúng tôi bước vào đời với nhiều mơ...
  6. T

    Chiếc Xe Buýt Màu Xanh

    Tôi viết truyện này khi lần đầu được nghe bản nhạc hòa tấu Love is blue của Paul Mauriat. Tình yêu màu xanh vì đấy là màu của hy vọng, tôi cũng đồng ý vậy. Và một lần ngồi trên xe buýt màu xanh, tôi đã may mắn gặp một cô gái rất vui tính. Tôi cứ tưởng tình yêu rồi sẽ xảy ra nhưng oái ăm thay...
  7. T

    Chiếc vuốt hổ

    Khi chiếc vuốt hổ còn ấm nóng được treo kẹp giữa hai bầu vú của người con gái khiến nàng run lên vì hạnh phúc thì cũng là lúc Sùng A Chít đổ gục xuống lòng bạn tình, ngất lịm vì mặt và toàn thân bê bết máu, rách tướp do những vết cào của hổ dữ. Sương núi hãy còn trắng đặc như sữa bắp non...
  8. T

    Chiếc vòng cẩm thạch

    Trần Tú là một văn sĩ nghèo. Y mới tốt nghiệp đại học Khoa học xã hội nhân văn, và chưa có việc làm. Nguồn tài chính duy nhất của y là đồng nhuận bút thất thường của mấy toà báo. Nhược điểm của Tú là y không biết tiết kiệm tiền. Có đồng nào, y tiêu bằng hết. Không có, y vay. Tính đến 28...
  9. T

    Chiếc Vòng Bát Bửu

    Nhân Vật: Bà Phủ Thọ: 60 tuổi, ưa thắc mắc, chấp nê, ưa hờn mát. Cô Hai Kiều Liên: nàng dâu trưởng, kiêu căng, xí xọn. Cô Ba Mộng Nguyệt: nàng dâu thứ, lanh lợi, hỗn hào . Cô Út Thanh Nga: nàng dâu út thùy mị, đoan trang. Cảnh: Căn phòng khách rực rỡ, với liễn son, liễn mun, hoành...
  10. T

    Chiếc vé cuối cùng

    Anh ngồi trên bến xe, tiếng chợ búa, tiếng hàng rông bắt đầu tràn ngập từng góc nhỏ bé nhất nơi phòng chờ mua vé. “Chú mua bánh mì nhé... Vâng, ăn sáng bằng bánh mì là yên tâm, vừa chắc dạ vừa vệ sinh”. Cái bĩu môi dài thượt của nó ngay sau cái lắc đầu của anh. Con bé tóc đỏ như lông bò, loe...
  11. T

    Chiếc Trực Thăng Cuối Năm

    Tôi có mặt ở Huế vào những ngày cuối của một năm âm lịch, những ngày thiên hạ đang chuẩn bị đón Tết Nguyên Đán Mậu Thân 1968. Từ tiền đồn Plei Me tôi bay ra đất Thần Kinh vì một công việc riêng trong hai ngày. Xong việc vào ngày hai mươi bảy tháng chạp, tôi vội vã tìm phương tiện vận chuyển...
  12. T

    Chiếc trâm bạc

    Một người mẹ góa sống cùng với đứa con trai độc nhất của mình ở một vùng quê xa thành phố.Đứa con là niềm hy vọng, là tâm can của mẹ.Mẹ là chỗ dựa, là trời đất của con.Hai mẹ con lo đói có nhau.Cuộc sống tuy nghèo khó nhưng rất ấm áp tình mẹ con.Đứa con cứ ngày một lớn lên trong vòng tay...
  13. T

    Chiếc thuyền Nô-Ê

    Lão Nô-Ê là một vĩ nhân. Chính lão vẫn tự khoe về mình như vậy. Khi một người bạn của tôi hỏi lão thế nào là một vĩ nhân, lão trả lời là một người giữ nhiều chức vụ trong cùng một lúc. Tính theo kiểu đó thì lão nhất định phải là một vĩ nhân, vì lão giữ hầu hết mọi chức vụ trong làng. Trước...
  14. T

    Chiếc Quạt Giấy

    Đi học về nó rất vui mừng khi thấy bà nội từ quê vào thăm gia đình nó. Đã hơn 5 năm nay nhà nó chuyển vô Nam sinh sống cũng là khoảng thời gian mà nó xa bà. Mới nay mà bà nó già quá, tóc đã bạc trắng, da thì sạm nắng nhăn nheo, bước đi chậm chạp và có phần run ray. Bà nó ôm nó vào lòng và...
  15. T

    Chiếc Quan Tài

    Chiếc quan tài ấy đặt trên tấm phản, giữa một túp nhà xiêu. Một người đàn bà, quần áo nâu bạc, ngồi phệt ở bên, úp mặt vào cánh tay khoanh cạnh ván thiên, thỉnh thoảng hé vuông vải nhỏ mới, ghé ra ngoài xỉ mũi xuống nước. Gần đó, một thằng bé con, chỉ mặc một manh áo rách, thò cái gậy tre...
  16. T

    Chiếc Phong Cầm Trong Nhà Thờ Cổ

    Nơi tôi ở trọ gần một nhà thờ. Mỗi buổi chiều, sau khi ăn cơm xong, tôi thường ngồi ở ghế xích đu trước hiên nhà, nhìn thiên hạ đi lễ và chờ đợi tiếng chuông vang lên báo hiệu buổi lễ tối bắt đầu. Không hiểu sao tiếng chuông kia quyến rũ tôi rất nhiều. Như con chó của Pavlov đã có phản ứng...
  17. T

    Chiếc Phong Cầm Của Bố Tôi

    Thay lời tựa: Tôi yêu lắm cái linh hồn, Gọi là tinh thần luân lý giáo khoa thư Vất vưởng theo bước chân người Việt Nam tị nạn Tôi luôn tìm chỗ nương náu Cho cái linh hồn mờ phai ấy Trong xã hội nhiễu nhương này Hôm qua, hôm nay, ngày mai, và nhiều ngày sau nữa. Tôi đã bắt đầu và tiếp...
  18. T

    Chiếc ổ khóa

    Họ đứng giữa căn phòng rộng ánh sáng dịu, trên trần một quầng chấm sáng xanh lốm đốm phản chiếu của bao hạt pha lê đèn chùm. Những giọt ánh sáng được thắp lên trong căn buồng huyền diệu. Hôm nay là ngày cưới, họ quàng vai nhau như hai đứa trẻ trong chuyện cổ Grim. Trước mắt họ là chiếc bàn...
  19. T

    Chiếc ô

    Mưa xuân giăng đầy trời như sương mỏng, tuy không thấm qua được quần áo song cũng làm cho da tay dính nham nháp. Từ trong cửa hiệu chạy ra, cô gái nhìn thấy chàng trai giương ô, bèn hỏi: - Sao thế, mưa à? Chàng trai sở dĩ giương ô, nếu bảo là để che mưa, chẳng bằng nói là để che khuôn mặt đỏ...
  20. T

    Chiếc Nơ Hình Con Bướm

    Hồi ấy tôi học tiểu học tại một thị trấn nhỏ ở miền Nam nước Anh. Tôi mới 13 tuổi là cái tuổi các nhà thơ gọi là trái táo xanh vừa ngọt lại vừa chát. Tôi hung hăng, thích gây gổ, choảng nhau, và ương ngạnh, ai bảo cũng không nghe. Dĩ nhiên thành thích học tập của tôi luôn đội sổ trong lớp...
Back
Top